Mưa! Mưa vẫn lất phất ngoài sân kí túc xá, tôi lặng lẽ đứng ngoài lan can nhìn những cơn mưa ồn ào đổ xuống, tôi nhớ nhà! Chắc không phải tiết trời hôm nay thay đổi mà chính trong lòng tôi đang có sự thay đổi, những cảm xúc hòa vào mưa đan xen khó tả...


     Thời tiết tháng 11 nay đã chuyển mùa hẳn, vẫn còn nguyên những ngày nắng đen rạm da nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái se se lạnh đang thấm vào từng tế bào của da thịt. Tính đến hôm  nay đã được 3 tháng chúng tôi học tập và rèn luyện tại Trung tâm giáo dục Quốc Phòng - An Ninh Đại học Vinh Cơ sở 2. Cũng là “cái duyên” từ khi 3 ngành K58 GD. Mầm Non, GD. Tiểu học, Sư phạm Anh chuyển xuống sở II học một học kỳ. Nhớ lại khi biết tin phải xuống Cơ sở II, cả lớp nhốn nháo cả lên, ai nấy đặt ra bao nhiêu khó khăn “chồng chất”, lo lắng càng thêm lo lắng: nào là tiền ăn, tiền phòng, tiền đi lại nữa; vài cô bạn tiểu thư lớp tôi còn sợ cảnh sống chung tập thể nữa. Nhưng rồi mọi thứ cũng chuẩn bị đâu vào đó, ngày tôi xuống Trung tâm là kì học quốc phòng đầu tiên.


Trên mảnh đất Nghi Ân, Nghi Phong: ngôi trường khang trang được đặt tại đây rộng rãi và sạch sẽ. Những ngày ấy, tôi được một lần nữa học tập và rèn luyện trong môi trường quân đội đầy tính kỷ cương, kỷ luật và nghiêm khắc. Không còn xa lạ gì nữa nhưng đến bây giờ trong tôi vẫn còn nguyên những liên tưởng sâu đậm ấy: nào là dậy sớm tập thể dục, ăn cơm, xếp hàng đi học; và cả đi ngủ, sinh hoạt đúng giờ giấc nữa. Cũng may xuống đây tôi mới lấy lại khung giờ sinh hoạt khoa học của mình, bớt ngủ nướng, ăn đúng bữa mà không phải ăn mì tôm để gầy gò như thế này rồi. Và đặc biệt đêm đầu tiên dưới trung tâm đối với những bạn khác mà cả tôi - có lẽ là 1 đêm dài nhất: những cái trở mình, những tiếng thở dài, rồi xa nhà , lạ gường nữa; chắc là không có tiếng khóc thút thít đâu vì nay đã là cô sinh viên năm hai rồi.. (hị hị)


    Những lạ lẫm cũng qua đi khi chúng tôi khoác lên mình những bộ quân phục màu xanh hằng ngày học tập và rèn luyện. Đại đội 2 được thầy Chiến chỉ huy khá “nghiêm khắc”, phải nói là thầy hiền ơi là hiền, thầy tân tình mà đẹp trai tuy là chưa có gấu thôi (hihi). Chúng tôi quen dần với cuộc sống nơi đây, quen với cuộc sống trong tập thể, quen với tiếng còi tập trung; kèn báo động, những khẩu lệnh và cả những giờ học nghiêm túc nữa. Ở đây, tôi không chỉ có thêm nhiều bạn, tình đồng đội gắn bó mà thầy cô luôn dành một tình cảm đặc biệt, quan tâm và giúp đỡ sinh viên tận tình. 24 ngày gắn bó - là khoảng thời gian đầy kỷ niệm trong cuộc đời sinh viên chúng tôi. Với tôi điều đặc biệt nữa là chúng tôi có thêm 1 kì học chính nữa cùng ăn cùng ở và cùng sinh hoạt tại mái nhà chung trung tâm Quốc phòng. Là khi chúng tôi bắt đầu một cuộc sống mới nhưng không còn tiếng kẻng, kèn báo động, không bị kiểm tra nội vụ hằng ngày. Sáng dậy đi học theo thời khóa biểu, trưa về ăn cơm theo suất; có bạn vùi đầu ngủ luôn chiều còn vội vội vàng vàng học tiết 6, nhiều khi chẳng gặp chúng bạn lần nào vì khác lịch học. Cuộc sống tôi bắt đầu tự lập, tự xoay sở nhiều thứ, tự cân bằng từ chuyện học hành, tình cảm và những sinh hoạt hàng ngày. Mọi thứ với tôi bắt đầu đều khó khăn, đôi khi thấy mình luôn bị áp lực, 3 năm đã quen với cuộc sống xa nhà, tự lập nhưng rồi đôi khi bản thân luôn có cảm giác một mình, tủi thân đến lạ và đôi khi là những nỗi sợ đơn giản vô cùng: tôi sợ con đường xe cộ tấp nập ngoài đường khi mỗi lần đi học, tôi sợ tiếng chim lợn kêu đêm khuya và những ngày mưa ra đứng hành lang nghĩ vu vơ rồi nhớ nhà... một cô gái hay cười, hòa đồng nhưng có ai nghĩ đằng sau là sự tủi thân một mình, thiếu thốn tình cảm không được như bao bạn cùng trang lứa. Tôi nghĩ rằng: ai cũng sẽ qua những cảm giác này khi mới bắt đầu thôi, cái gì cũng có thể làm quen và thích nghi được; mỗi chúng ta đều bước sang những chặng đường mới của cuộc đời, cũng dần trưởng thành hơn , có nhiều hơn những thứ phải lo nghĩ...


      Và cũng chính nơi đây, tôi nhận ra rằng tình cảm bạn bè là điều quý giá và đáng trân trọng, nhiều lúc ốm liệt, đi viện về vẫn là bạn hỏi thăm, quan tâm từng tí một. Sống trong môi trường tập thể cùng những người bạn của tôi với bao kỷ niệm vui hết nấc, cũng chẳng thiếu những giấy phút hờn dỗi chỉ là đôi khi mỗi người nên giảm một chút cái tôi của mình, lắng nghe bạn mình nhiều hơn mọt chút khi đó chúng ta dễ cảm thông và chia sẻ cùng nhau hơn, ngoài bố mẹ ra khi xa nhà bạn bè là người luôn ở canh ta...Những ngày học tập của tôi ở đây cứ trôi đi vậy đó...

   Đến hôm nay, khi mọi thứ vẫn chảy theo guồng xoay của thời gian, K58 tất bật chuẩn bị cho ngày hội nghiệp vụ sư phạm sắp tới và ngày lễ hiến chương 20/11 cũng là lúc chuẩn bị kết thúc kì học ở đây; thời gian qua không quá dài cũng không quá ngắn để lưu giữ những kí ức đẹp đẽ về thời sinh viên - về tuổi 20. Cảm ơn các bạn, cảm ơn anh Bằng và Linh béo thời gian qua đã giúp đỡ em rất nhiều; cảm ơn thầy cô luôn dành tình cảm thương yêu, tận tình sát cánh cùng chúng em, tạo điều kiện để chúng em học tập thật tốt..

        “ Khi ta ở chỉ là nới đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.”

                                                                                                                 ( 02:00, Quốc Phòng 11/11/2018)

                                                                                                                        Hà Hiếu - 58A2-GDMN